Hứa Triển nhìn biểu tình ngượng nghịu đến cực khổ của Lý Phi song đành thở dài, ngao ngán đứng dậy kéo tay cô nàng đi ra "Đi thôi chị đại, chảy dãi đầy mặt rồi kìa, thấy gớm quá"
Lý Phi quệt tay áo lên chùi khóe miệng mặt càng ửng đỏ hơn "Có hả, chết thật, sao mày không nói sớm"
Hứa Triển khó khăn kéo tay cô nàng lôi từng bước ra cửa, trong khi Lý Phi thì cứ đăm đăm dán ánh mắt nhu tình lên người giảng viên tiên sinh, một bước cũng không chịu đi. Tiểu Triển đổ mồ hôi hột, thầm mắng cô đồng học hám trai đến quên thân quên luôn đồng chí thế này, sức cậu vô cùng yếu lại kéo theo Lý Phi nặng trịch như một con voi nên đã sớm rả rời, chẳng màng day dưa nhìn hắn lấy một cái.
Lý Phi nhìn đoạn thì cũng luyến tiếc xoay người bước theo Hứa Triển, hai người bạn thân vừa cặp kè nhau bước một chân ra khỏi giảng đường đã bị một giọng nói âm trầm giật trở lại "Này em kia"
Người phản ứng đầu tiên bao giờ cũng là Lý Phi cô nàng vội vội vàng vàng quay phắt người lại, lễ phép hướng hắn cười cười "Dạ, gọi em ạ ?"
Ngư Ngạo Thiên không nặng, không nhẹ trả lời "À không, xin lỗi tôi là gọi cậu ta".
'Rầm' một tiếng hình tượng của Lý Phi sụp đổ, giọng cô nàng run run gọi Hứa Triển "Hu hu Triển Triển, quý ngài giảng viên gọi mày kìa"
Hứa Triển cũng thoáng bất ngờ, nhìn cô nàng rồi lại liếc mắt về phía hắn, mặt ngây ngô khẽ nghiêng đầu hỏi "A... vâng, giảng viên tiên sinh gọi em có chuyện gì à ?"
Ngạo Thiên chỉ phẩy phẩy tay cười vô lại "A.. cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là muốn cảm ơn em thôi"
Lý Phi và Hứa Triển đều gật gù khó hiểu "Cảm ơn ?"
Ngư Ngạo Thiên tiếp tục cười đầy ôn hòa lên giọng từng chữ "Ừ.. cảm ơn em vì lúc nãy đã gọi tôi là tên đàn bà đấy, không ngờ em cũng học ban kinh tế, em muốn tôi phải phạt em thế nào đây ?"
Chỉ một lời nói của hắn như tuyên án tử khiến sắc mặt cậu biến hóa vô phương cứu chữa. Tức giận, xấu hổ, lại còn phải dỏng tai lên nghe nụ cười khanh khách của Lý Phi đang ôm bụng kêu gào - thực tức chết mà !. Hứa Triển nhấc chân định nhào vào cắn người lập tức bị Lý Phi bịt miệng, tay bị bẻ ra sau đau điếng, cô nàng nhanh chóng kẹp chặt cậu vào thế 'càng cua' vừa mới lĩnh giáo ở lớp karate thành phố.
"Ha ha, xin lỗi Ngư tiên sinh, tuy em không biết đã có chuyện gì giữa hai người, nhưng mong là ngài rộng lượng, đừng chấp nhất chuyện này"
Ngạo Thiên: "Rộng lượng sao ?. Được, cho tôi lý do chính đáng đi"
Lý Phi: "Tiên sinh... bạn em ấy nha nó vừa mới thất tình, nên tính tình có hơi giảo hoạt một tí, chứ thường thì nó tốt lắm chưa gây sự với ai bao giờ, nó là thiên tài của ban kế toán đấy a~, không tin ngài cứ hỏi một lượt xem"
Ngư Ngạo Thiên khóe miệng cong lên một chút, chính là ý muốn xem thường thằng nhóc trói gà không chặt đang bị kẹp trước mặt "Ồ, Thất tình sao,rất thú vị nha...... Không phiền nếu cho tôi biết chứ ?" Hắn dựa nửa người vào bục giảng, khoát tay nói vô cùng lãnh đạm.
Hứa Triển hít hà vài tiếng hung hăng cố giãy thoát để sớm bịt miệng Lý Phi lại, nhưng càng giãy lại càng bị chèn ép chặt hơn, cuối cùng là lực bất tòng tâm buông xuôi, đầu hàng.
Lý Phi bưng miệng khúc khích cười "Tiên sinh ... sẽ không truy cứu chuyện này nữa ?".
Ngạo Thiên: "Được"
Cô nàng quả thực rất muốn loan tin này cho người khác biết nay thừa dịp khoe chiêu miệng dẻo coi như là góp chút công để cứu Hứa Triển khỏi bị phạt đi, thế là bắt đầu liên thoăng không ngừng, chuyện tình của cậu chỉ trong một chốc mà đã bị vạch trần cả, chẳng những thế nó còn bị cải biến thành một chuyện tình bi ai đến đáng sợ. Hứa Triển dù có muốn phản bác cũng không thể mở miệng nói được vì cậu yếu hơn cô nàng nhiều -giờ mới thấy hối hận vì sao lúc trước không tập thể dục chăm một chút, cậu thực không biết phải chui đầu vào đâu trốn nữa.
Lý Phi càng nói càng say mê: "Tiên sinh, Triển cậu ta trông đẹp trai, da trắng như vậy, lại rất tốt tính nữa, nhưng đáng tiếc cậu ấy là .. 'Đồng tính luyến ái' không thể yêu đương một cách rõ ràng và bình thường được, chắc ngài cũng hiểu mà ?" không hiểu sao lời cuối cùng của Lý Phi người nghe vào lại thấy thương tâm đến thế, không biết cô nàng là đang diễn kịch hay là thực tâm đau buồn nữa, cậu không thể nhìn vào đôi mắt cô nàng để cảm nhận rõ nỗi bi thương này, cậu chỉ cảm thấy lòng ấm hơn một chút thôi.
"cho nên tâm trạng nó bây giờ không tốt, gặp ai cũng dễ phát tiết cả, tiên sinh......em thay mặt nó xin lỗi" cô nàng nói đoạn thì gục đầu không nói nữa. Hứa Triển cũng thấy cảm khái phần nào, đôi tinh mâu chứa lửa giận chuyển sang trừng cái tên Ngạo Thiên kia.
Ngư Ngạo Thiên nghe thấu hết lời giảo biện của Lý Phi, lòng hắn cũng 'lộp độp' vài cái, nhưng mặt vẫn trấn tĩnh như thường phán "À... Không sao cả, dù gì tôi cũng là đồng tính", một tay đút túi, một tay nhấc lên xoa nhẹ đầu của Lý Phi.
Hứa Triển và Lý Phi cùng ngẩng đầu tròn mắt, há hốc mồm "Hả ??!!???".
Lý Phi không khỏi bàng hoàng đã sớm buông tay ra khỏi người cậu, Hứa Triển cũng ngỡ ngàng đứng cắm rễ tại chỗ.
Hắn bước đến trước mặt cậu gần đến mức môi sắp chạm môi, tay cậu khẽ động liền bị hắn nắm lấy nhét vào trong một tờ giấy note
"Em tên gì ?"
"Hứa .. Hứa triển"
"Tên đẹp đấy nhỉ !" Dứt lời Ngạo Thiên để lại nụ cười đẹp nhất hắn từng có, bước ngang qua cậu đi mất. Hứa Triển nhất thời không kịp phản ứng tròn mắt nhìn tờ giấy trong tay đầy khó hiểu - con mợ nó nhanh vậy ? mới đó đã đổ mình rồi à ?
Hứa Triển không khỏi vui mừng nhanh chóng bỏ rơi Lý Phi chạy đi mất dạng. Một phần cậu rất phấn khởi, một phần lại sợ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Tay cơ hồ vẫn nắm chặt tờ giấy, trái tim không khỏi thấp thỏm cứ đập như trống giục liên hồi, vừa về tới nhà Triển chỉ húng hắng chào ba mẹ một tiếng xong đã vọt thẳng lên lầu. Hồi hộp đem tờ giấy bị giày vò đến đáng thương trong tay ra coi. Hứa Triển vừa nhìn tờ giấy mặt đã đen lại như than, cậu không khỏi thất vọng, toàn bộ chữ hắn ta viết đều bị nhòe cả rồi, căng mắt ra xem thậm chí soi cả kính lúp vào cũng chẳng nhìn ra hình thù gì cả.
Thoáng chốc cậu lại nhớ về mấy lời luyên thuyên lúc sáng của Lý Phi đồng học, hắn ta là chủ tịch của một tập đoàn rất có thế lực, hắn buôn bán hàng cấm, hắn tiếp tay cho xã hội đen, vân vân và mây mây.... Hứa Triển chật vật tay chân, chùm cả cái chăn lên đầu, ngồi ôm gối, co người trong góc phòng run bần bật như muốn cắn phải lưỡi, không khỏi lớn tiếng chửi mắng
"Mợ nó, chẳng lẽ chữ bay theo mồ hôi hết rồi !!?!?", Thực lần này chết chắc rồi a~. Tên của nợ trời đánh, sao lại cứ liên tục hại người vậy ?".
Hứa Triển cả đêm một khắc cũng không dám nhắm mắt ngủ đành ngồi tính kế tránh khỏi hắn, bỏ trốn luôn cũng được - Cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn trong trắng lắm, chưa thể chết được a~