Thứ Bảy, 2 tháng 1, 2016

Khế ước phu nhân - chương 3

Hứa Triển nhìn biểu tình ngượng nghịu đến cực khổ của Lý Phi song đành thở dài, ngao ngán đứng dậy kéo tay cô nàng đi ra "Đi thôi chị đại, chảy dãi đầy mặt rồi kìa, thấy gớm quá"
Lý Phi quệt tay áo lên chùi khóe miệng mặt càng ửng đỏ hơn "Có hả, chết thật, sao mày không nói sớm"
Hứa Triển khó khăn kéo tay cô nàng lôi từng bước ra cửa, trong khi Lý Phi thì cứ đăm đăm dán ánh mắt nhu tình lên người giảng viên tiên sinh, một bước cũng không chịu đi. Tiểu Triển đổ mồ hôi hột, thầm mắng cô đồng học hám trai đến quên thân quên luôn đồng chí thế này, sức cậu vô cùng yếu lại kéo theo Lý Phi nặng trịch như một con voi nên đã sớm rả rời, chẳng màng day dưa nhìn hắn lấy một cái.
Lý Phi nhìn đoạn thì cũng luyến tiếc xoay người bước theo Hứa Triển, hai người bạn thân vừa cặp kè nhau bước một chân ra khỏi giảng đường đã bị một giọng nói âm trầm giật trở lại "Này em kia"
Người phản ứng đầu tiên bao giờ cũng là Lý Phi cô nàng vội vội vàng vàng quay phắt người lại, lễ phép hướng hắn cười cười "Dạ, gọi em ạ ?"
Ngư Ngạo Thiên không nặng, không nhẹ trả lời "À không, xin lỗi tôi là gọi cậu ta".
'Rầm' một tiếng hình tượng của Lý Phi sụp đổ, giọng cô nàng run run gọi Hứa Triển "Hu hu Triển Triển, quý ngài giảng viên gọi mày kìa"
Hứa Triển cũng thoáng bất ngờ, nhìn cô nàng rồi lại liếc mắt về phía hắn, mặt ngây ngô khẽ nghiêng đầu hỏi "A... vâng, giảng viên tiên sinh gọi em có chuyện gì à ?"
Ngạo Thiên chỉ phẩy phẩy tay cười vô lại "A.. cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là muốn cảm ơn em thôi"
Lý Phi và Hứa Triển đều gật gù khó hiểu "Cảm ơn ?"
Ngư Ngạo Thiên tiếp tục cười đầy ôn hòa lên giọng từng chữ "Ừ.. cảm ơn em vì lúc nãy đã gọi tôi là tên đàn bà đấy, không ngờ em cũng học ban kinh tế, em muốn tôi phải phạt em thế nào đây ?"
Chỉ một lời nói của hắn như tuyên án tử khiến sắc mặt cậu biến hóa vô phương cứu chữa. Tức giận, xấu hổ, lại còn phải dỏng tai lên nghe nụ cười khanh khách của Lý Phi đang ôm bụng kêu gào - thực tức chết mà !. Hứa Triển nhấc chân định nhào vào cắn người lập tức bị Lý Phi bịt miệng, tay bị bẻ ra sau đau điếng, cô nàng nhanh chóng kẹp chặt cậu vào thế 'càng cua' vừa mới lĩnh giáo ở lớp karate thành phố.
"Ha ha, xin lỗi Ngư tiên sinh, tuy em không biết đã có chuyện gì giữa hai người, nhưng mong là ngài rộng lượng, đừng chấp nhất chuyện này"
Ngạo Thiên: "Rộng lượng sao ?. Được, cho tôi lý do chính đáng đi"
Lý Phi: "Tiên sinh... bạn em ấy nha nó vừa mới thất tình, nên tính tình có hơi giảo hoạt một tí, chứ thường thì nó tốt lắm chưa gây sự với ai bao giờ, nó là thiên tài của ban kế toán đấy a~, không tin ngài cứ hỏi một lượt xem"
Ngư Ngạo Thiên khóe miệng cong lên một chút, chính là ý muốn xem thường thằng nhóc trói gà không chặt đang bị kẹp trước mặt "Ồ, Thất tình sao,rất thú vị nha...... Không phiền nếu cho tôi biết chứ ?" Hắn dựa nửa người vào bục giảng, khoát tay nói vô cùng lãnh đạm.
Hứa Triển hít hà vài tiếng hung hăng cố giãy thoát để sớm bịt miệng Lý Phi lại, nhưng càng giãy lại càng bị chèn ép chặt hơn, cuối cùng là lực bất tòng tâm buông xuôi, đầu hàng.
Lý Phi bưng miệng khúc khích cười "Tiên sinh ... sẽ không truy cứu chuyện này nữa ?".
Ngạo Thiên: "Được"
Cô nàng quả thực rất muốn loan tin này cho người khác biết nay thừa dịp khoe chiêu miệng dẻo coi như là góp chút công để cứu Hứa Triển khỏi bị phạt đi, thế là bắt đầu liên thoăng không ngừng, chuyện tình của cậu chỉ trong một chốc mà đã bị vạch trần cả, chẳng những thế nó còn bị cải biến thành một chuyện tình bi ai đến đáng sợ. Hứa Triển dù có muốn phản bác cũng không thể mở miệng nói được vì cậu yếu hơn cô nàng nhiều -giờ mới thấy hối hận vì sao lúc trước không tập thể dục chăm một chút, cậu thực không biết phải chui đầu vào đâu trốn nữa.
Lý Phi càng nói càng say mê: "Tiên sinh, Triển cậu ta trông đẹp trai, da trắng như vậy, lại rất tốt tính nữa, nhưng đáng tiếc cậu ấy là .. 'Đồng tính luyến ái' không thể yêu đương một cách rõ ràng và bình thường được, chắc ngài cũng hiểu mà ?" không hiểu sao lời cuối cùng của Lý Phi người nghe vào lại thấy thương tâm đến thế, không biết cô nàng là đang diễn kịch hay là thực tâm đau buồn nữa, cậu không thể nhìn vào đôi mắt cô nàng để cảm nhận rõ nỗi bi thương này, cậu chỉ cảm thấy lòng ấm hơn một chút thôi.
"cho nên tâm trạng nó bây giờ không tốt, gặp ai cũng dễ phát tiết cả, tiên sinh......em thay mặt nó xin lỗi" cô nàng nói đoạn thì gục đầu không nói nữa. Hứa Triển cũng thấy cảm khái phần nào, đôi tinh mâu chứa lửa giận chuyển sang trừng cái tên Ngạo Thiên kia.
Ngư Ngạo Thiên nghe thấu hết lời giảo biện của Lý Phi, lòng hắn cũng 'lộp độp' vài cái, nhưng mặt vẫn trấn tĩnh như thường phán "À... Không sao cả, dù gì tôi cũng là đồng tính", một tay đút túi, một tay nhấc lên xoa nhẹ đầu của Lý Phi.
Hứa Triển và Lý Phi cùng ngẩng đầu tròn mắt, há hốc mồm "Hả ??!!???".
Lý Phi không khỏi bàng hoàng đã sớm buông tay ra khỏi người cậu, Hứa Triển cũng ngỡ ngàng đứng cắm rễ tại chỗ.
Hắn bước đến trước mặt cậu gần đến mức môi sắp chạm môi, tay cậu khẽ động liền bị hắn nắm lấy nhét vào trong một tờ giấy note
"Em tên gì ?"
"Hứa .. Hứa triển"
"Tên đẹp đấy nhỉ !" Dứt lời Ngạo Thiên để lại nụ cười đẹp nhất hắn từng có, bước ngang qua cậu đi mất. Hứa Triển nhất thời không kịp phản ứng tròn mắt nhìn tờ giấy trong tay đầy khó hiểu - con mợ nó nhanh vậy ? mới đó đã đổ mình rồi à ?
Hứa Triển không khỏi vui mừng nhanh chóng bỏ rơi Lý Phi chạy đi mất dạng. Một phần cậu rất phấn khởi, một phần lại sợ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày. Tay cơ hồ vẫn nắm chặt tờ giấy, trái tim không khỏi thấp thỏm cứ đập như trống giục liên hồi, vừa về tới nhà Triển chỉ húng hắng chào ba mẹ một tiếng xong đã vọt thẳng lên lầu. Hồi hộp đem tờ giấy bị giày vò đến đáng thương trong tay ra coi. Hứa Triển vừa nhìn tờ giấy mặt đã đen lại như than, cậu không khỏi thất vọng, toàn bộ chữ hắn ta viết đều bị nhòe cả rồi, căng mắt ra xem thậm chí soi cả kính lúp vào cũng chẳng nhìn ra hình thù gì cả. 
Thoáng chốc cậu lại nhớ về mấy lời luyên thuyên lúc sáng của Lý Phi đồng học, hắn ta là chủ tịch của một tập đoàn rất có thế lực, hắn buôn bán hàng cấm, hắn tiếp tay cho xã hội đen, vân vân và mây mây.... Hứa Triển chật vật tay chân, chùm cả cái chăn lên đầu, ngồi ôm gối, co người trong góc phòng run bần bật như muốn cắn phải lưỡi, không khỏi lớn tiếng chửi mắng
"Mợ nó, chẳng lẽ chữ bay theo mồ hôi hết rồi !!?!?", Thực lần này chết chắc rồi a~. Tên của nợ trời đánh, sao lại cứ liên tục hại người vậy ?".
Hứa Triển cả đêm một khắc cũng không dám nhắm mắt ngủ đành ngồi tính kế tránh khỏi hắn, bỏ trốn luôn cũng được - Cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn trong trắng lắm, chưa thể chết được a~


Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Khế ước phu nhân - chương 2

Mặt trời dần nhú lên sau mấy tòa chung cư, ngày nắng mới lại bắt đầu, Hứa Triển vẫn theo tính cũ xách quần lên chạy cho kịp xe buýt. Nhà Triển rất xa trường đại học X nên cậu luôn gặp khó khăn trong việc đối phó với chữ "Thường xuyên đi trễ" có khi còn phải trèo tường vào trường luôn mới tránh được giám thị. Mẹ Triển đã nhiều lần khuyên cậu an vị ở ký túc xá chung luôn, nhưng cậu lại từ chối vì ở đó phải đóng thêm tiền, nhà cậu lại chẳng mấy dư giả.

Hôm nay cậu cũng cắm đầu chạy cho kịp giờ vào lớp, vừa mới qua được khu vực kiểm soát trước cổng trường cậu còn chưa kịp tung hô đã đâm sầm vào 'cây cột người' đứng chắn đường. Hứa Triển nắm cái mũi cao cao "ai ui" hít hà vài tiếng. Cậu ngước lên nhìn, vì gấp gáp nên chỉ loáng thoáng thấy mái tóc màu nâu nâu đập vào mắt. - Màu nâu nâu ?. Hứa Triển tức tối chỉ thẳng kẻ trước mặt mắng:

"Tên đàn bà này, sao đi đứng mà cũng không nhìn đường nữa, còn để ông gặp lại, ông đập mày ra bã mới thôi". Mạnh miệng chửi xong Hứa Triển mới thấy thỏa mãn, lủi đầu chạy.

'Cây cột người' cư nhiên bị mắng như thế mặt liền nổi gân xanh, lăm le nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của tên nhóc vừa mắng hắn đang chạy như ma đuổi vào trường, khẽ 'hừ' một tiếng. Cái danh của hắn ai mà chẳng biết - chính là đương kim tổng tài của tập đoàn Đổng Thiên, nơi cung cấp siêu xe đứng đầu thế giới, Ngư Ngạo Thiên. Mày kiếm, mũi cao, thân hình sáu múi vô cùng anh tuấn, tất cả các bộ phận trên người hắn chỉ có thể miêu tả bằng một chữ 'Soái', 'tiểu huynh đệ' của hắn cũng thuộc hàng khủng nên các quý cô đều đổ hắn như cỏ dại. Tuy nhiên sau cái danh lợi, mã ngoài trời cho đó hắn có một bí mật chỉ có ba, mẹ hắn biết - hắn chỉ yêu đàn ông.

Lần ra mắt bất ngờ này khiến hắn tức điên,  cậu - một tên nhóc chỉ mới học nghề mà dám lên giọng với hắn như thế quả là lần đầu tiên, trước nay ai gặp hắn dù chức cao quyền trọng đến đâu đều như đối mặt với Tu La, vậy mà tên nhóc này lại dám mắng hắn là đàn bà mới thậm tệ chứ. Ngạo Thiên bất giác lấy tay sờ sờ lên mặt - Mình giống đàn bà chỗ nào ?

"Tổng giám đốc, chúng ta mau đi thôi ạ, hiệu trưởng đang chờ ngài đấy". Cô thư ký trẻ trung khiến người người ghen tỵ , thân ái nhắc nhở hắn

"Ừ, mau đi" hắn vứt đầu thuốc còn dang dở vào ngay sọt rác, một tay đút túi, một tay gạt đi chút bụi bẩn còn vương trên tây trang do lúc nãy bị cậu tông trúng

Hứa Triển vừa xã một bụng tức liền cười xấu xa, vui vẻ đi nộp đơn xin nghỉ phép ban kế toán xong lại lót tót vác thân qua ban kinh tế học 'chùa'. Cậu chọn hàng ghế phía sau cùng vì không muốn bị giảng viên quá mức chú ý, lặng lẽ lật vài trang sách ra xem. Một bàn tay nhỏ nhắn, lạnh ngắt hảo dán lên lưng khiến cậu giật nảy, quay đầu lại liền chứng kiến ngay khuôn mặt hầm hầm dọa người của Lý Phi đồng học, nếu như cậu không có sẵn tố chất tâm lí chắc đã bị dọa tới nghẹn.

Hứa Triển lắp ba, lắp bắp: "A... Mày ... Làm gì ở đây ?"

Lý Phi nhe răng cười: Tao trốn tiết, muốn qua học chung với mày, mau xích qua cho tao ngồi ké với"

Hứa Triển mặt lạnh tanh, vỗ vỗ cái ghế phía trong: "Trèo vô đi"

Lý Phi không đáp lời cô trực tiếp trèo qua bàn, nhảy vào luôn. Đồng học Lý Phi vừa có màn tiếp đất tuyệt vời thì chuông cũng vừa lúc reo, Hứa Triển nhanh chóng gấp quyển sách lại bỏ vào hộc bàn, hướng đôi mắt tinh tường đang lộ rõ vẻ háo hức về phía cửa chờ mong được diện kiến nhan sắc của vị giảng viên, mà thiên hạ đồn là rất đẹp trai kia.

Cửa phòng xoạch một cái mở toang, người liền thoăn thoắt bước vào, đi sau còn có hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, giám thị, cô tổng phụ trách, giáo viên ban kinh tế - trời ạ còn hơn cả đám tùy tùng hầu hạ cho vua chúa nữa. Cơ mà người đi đầu cũng chẳng khác vua chúa là mấy, toàn thân vận một bộ tây trang màu đen bó sát, lộ ra thập phần anh tuấn, phong thái lãnh đạm, điềm tĩnh, đứng trước hàng trăm sinh viên nhưng hắn ta không hề lay động lấy một chút.

Hứa Triển vừa thấy mắt đã sáng rực, nhìn chòng chọc lấy thân hình hoàn mỹ của giảng viên tiên sinh.

Ngạo Thiên lạnh toát cả sống lưng thậm chí còn cảm nhận được cả sắc ý tại nơi nào đó trong giảng đường, vừa liếc mắt về phía đám sinh viên nhao nhao đã bắt được ánh mắt đầy mị hoặc của một cậu trai trẻ, nhìn có vẻ rất khả ái, trời ạ lẽ nào là ngạo kiều thụ trong truyền thuyết đây sao, hắn vui mừng không tả nổi - cơ mà cậu ta trông vừa lạ lại vừa quen.

Ngư Ngạo Thiên chỉ thoáng nhìn lấy một lần, miệng khẽ nhếch cười đầy thâm thúy song nụ cười nhàn nhạt của hắn trừ cậu ra thì hoàn toàn không ai nhìn ra được. Hắn đứng trên bục giảng, lấy tay nhẹ thử míc vài lần

"Rất vui được gặp các bạn trẻ, tôi tên là Ngư Ngạo thiên"

 giọng nói trầm ấm, nam tính vang lên khiến cả giảng đường đều im thin thít, đến cả các giáo viên khác cũng bắt đầu thấy ngột ngạt chỉ biết kéo cà vạt, gượng cười vài cái với đám sinh viên.

Hứa Triển cảm khái không thôi - khí chất kinh người quá, hảo nam tử, hảo nam tử, đúng là người thành đạt có khác, nếu có một người yêu như hắn thì thật tốt biết mấy a~. Hứa Triển cười híp mắt, thích thú, cậu nghĩ về một thứ khiến chính cậu cũng đỏ lựng cả mặt nhưng không dám nói ra, chỉ dành cả buổi thảo luận âm thầm quan sát hắn.

Ngạo Thiên thừa dịp khai tâm nhãn cho cậu sinh viên đang nhòm ngó hắn, bao nhiêu kiến thức hắn tâm đắc nhất trong kinh doanh, chính trị đều đem nói tuốt ra. Các giảng viên trong giảng đường không ngừng chảy mồ hôi hột vì cảm giác như bị đánh úp, toàn bộ đều thua kém hắn một bậc. Các sinh viên thì cực kỳ chăm chú nghe hắn giảng, càng nghe càng dễ hiểu, càng nghe lại càng say mê, phát biểu ý kiến cũng rất tích cực. Đến cả khi hết tiết các sinh viên ban kinh tế vẫn không ngừng rỉ tai nhau, khen ngợi hắn đủ mọi góc cạnh.

Hứa Triển vừa dỏng tai lên nghe mấy điều họ nói, đầu gật nhè nhẹ, vừa mê man không rời mắt khỏi vị giảng viên đẹp trai kia, giương đôi mắt cừu non vô tội vạ ra, cậu ngẩn người ngồi ngắm hắn, cứ như hắn là sản phẩm thế giới tạo ra cho mình cậu ngắm vậy.

"Thằng kia, tỉnh lại cho bà, mày còn định ngồi đó đến bao giờ, mau đứng dậy cho bà đi ra". Lý Phi cuộn quyển sách dày cộp tẩn lên gáy Triển một cái rõ đau.

"Mợ nó, mày trèo vô được sao không trèo ra ?" Hứa Triển nhanh tay giựt lại quyển sách, đáy mắt có phần phẫn hận, uất ức nhìn Lý Phi

nhưng cô nàng lại không nói gì, chỉ hất cằm về phía vị giảng viên đẹp trai vẫn đang đứng trên bục nhìn họ chăm chăm, đối diện với ánh mắt người kia, mặt cô nàng đã sớm phiếm hồng. Hứa Triển chỉ trực tràn mồ hôi lạnh, dở khóc dở cười - ra là ngại hả ?



Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Khế ước phu nhân - chương 1

Ba Triển: "Mợ nó, Triển mày có ra đây cho bố không, chỉ có một lần thất tình mà mày nằm ăn vạ luôn trong đó sao ?. Nếu mày thích, bố trực tiếp dẫn mày đi quán Bar kiếm gái, chỉ cần mày ngừng cắm cọc trong đó bố mày chiều tất"

Triển:.....

Mẹ Triển: "Ông lớn già đầu rồi còn thế, tình cảm của con trai tôi thì để nó tự quản, không mướn ông dạy hư nó."

Hứa Triển nằm lăn lộn trong phòng nghe ngóng tiếng cãi vả đầy lo lắng của Ba Triển và mẹ Triển. Cậu biết mình là 'Đồng tính luyến ái' rất khó để kiếm được một chân hạnh phúc, nhưng vừa chia tay người mình yêu thương cậu vẫn không khỏi đau lòng, nằm ủ dột luôn trong phòng không chịu ra.

Tiếng cãi vả của ba, mẹ ngày một to nhưng nghe sao cũng chỉ như mắng yêu, khiến cậu dở khóc dở cười muốn yên ổn đau lòng một chút cũng không xong.

Ding! Ding! Ding ... Đến cả điện thoại cũng không chịu tha, thi nhau réo liên hồi hại cậu phải lê thân xuống giường để bắt máy: "Alo"

"Yo, bạn hiền mày khỏe hông ?"

Hứa Triển: "Mày đó hả Lý Phi Điểu ? có gì nói nhanh đi tao đang bận"

Lý Phi: "Í, cái thằng này ai bảo mày gọi bút danh của bà ra thế, chả là bà định mời mày đi cà phê nè, có cả tiểu Vân, Mạnh Phệ, và mấy đứa trong hội đi nữa"

Hứa Triển: "Thôi cảm ơn, tao không có hứng"

Lý Phi: "Triển, không có mày tham gia tụi tao đi còn có ý nghĩa gì, đi đi mà, xin mày luôn đó, cơ mà mày đang bệnh à, nghe giọng mày như dấm chua thế ?"

Hứa Triển: "Ừ....... Tao thất tình rồi"

Lý Phi hét lên trong điện thoại: ".............. Cái con mợ gì, chả phải tụi bay đang tốt lắm sao, mày còn bảo hai đứa dự định tiến tới hôn nhân nữa mà ?. À thôi mày đến quán trước cổng trường đi, tới đó nói tiếp, tụi tao nguyện ngồi nghe mày tâm sự đây, mày không tới là tao giận đấy". Lý Phi nói xong liền cụp máy, quay sang cười cười hất cằm với bọn 'đồng chí' xung quanh: "Mấy đứa nè, lát nữa Triển tới tụi bay làm bộ buồn buồn tí nhe, nó đang thất tình, phải chia buồn với nó"

Đồng chí: "Ok chị đại, cứ yên tâm tụi em diễn sâu cho chị xem"

Hứa Triển vừa nghe xong điện thoại mặt càng biến sắc hơn - đáng lẽ nhìn thấy bút danh quý hóa của chị đại nhà họ Lý đó cậu nên cúp điện thoại nhanh một tí, giờ thì hay rồi, Lý Phi biết, cả hội cũng biết. Nhưng họ biết cũng không hề gì đến cậu, mặt khác còn làm cậu an tâm hơn ấy chứ, có những người bạn tốt để chia đôi nỗi buồn cũng không phải là quá tệ đi. Hứa Triển nhét điện thoại vào túi, thay một cái áo màu chanh cộng quần sort, còn vuốt thêm ít keo lên tóc cho mát xong mới đi đến quán cà phê gần trường.

Ông bà Triển thấy cậu ra khỏi nhà thì cũng dịu xuống, ngừng cải vã mà quay sang ngại ngùng làm hòa. Hứa Triển đến quán cà phê quen thuộc Mod ở gần trường đại học, những ngày rảnh rỗi cậu cùng mấy thành viên trong hội nhóm rất thường hay đến đây, nên ông chủ quán cũng quen mặt cả bọn. Đặc sản của quán chính là cà phê 'Hồi ức', nói trắng ra thì cũng chỉ là cappucino thông thường thôi, nhưng hương vị đậm đà lại khiến người ta phấn chấn hẳn lên, tay nghề của ông chủ cũng rất tốt lại hòa đồng nên sinh viên của trường đến đây uống cà phê cũng không ít.

Trong quán cà phê Lý Phi và mấy đồng chí khác nói chuyện đến rôm rả, vừa thấy cậu vào liền hớn hở vẫy tay ra hiệu. Hứa Triển kéo theo cái ghế đến chỗ ngồi mà họ thường 'hâm nóng' nhất ngồi phịch xuống, gọi luôn cả một ly Caramel rồi mới chuẩn bị tinh thần hướng mấy đồng chí kia tâm sự

Lý Phi bắt đầu trước: "Triển, lúc nãy điện thoại không tiện nói giờ mày kể chi tiết cho tao nghe coi nào, cái thằng nhóc tóc nâu nâu ...  tên gì ấy nhỉ, thằng đó chủ động chia tay mày hả ?"
Các 'đồng chí' cũng tùy cơ ứng biến trưng ra bộ mặt sầu đời, thương cảm cho cậu.

Hứa Triển: "Ờ... Tao vừa nhắc đến chuyện dẫn về ra mắt ba mẹ, thế là nó quẳng lại một câu rồi đòi chia tay luôn"

Lý Phi: ".....Câu thế nào ?"

Hứa Triển: "...... Xin lỗi anh, em song tính luyến ái, giờ em nhận ra em thích phụ nữ hơn !"

Lý Phi đập bàn: "Rõ đê tiện"
Mấy đồng chí cũng đồng thanh: "Đúng, đê tiện !"

Hứa Triển cười rộ lên trước biểu tình của mấy cô đồng học và Lý Phi, nỗi đau mất mát cũng theo đuôi mà vơi đi phần nào, cái giọng lanh mãnh lại cất lên cười đùa với mấy anh em đồng chí: "Ha Ha tụi bay không đến nỗi đem thằng đê tiện đó đi thiến luôn đấy chứ"

Lý Phi: "Ờ ý hay đấy, tao đi triệt sản nó luôn cho mày xem, dám đùa với tình cảm của bạn bà là bà không tha được"

Hứa Triển: "Thôi đi mẹ trẻ, dù sao nó chia tay cũng đúng, lúc quen nó tao hơi nóng vội, chuyện hôn nhân đâu thể một trước, hai sau là làm được, huống chi giờ tao thấy nó với tao cũng như người qua đường lỡ giẫm phải chân nhau mà tưởng là duyên phận thôi"

Lý Phi khẽ gật đầu: "Ừ xem như mày nói đúng đi..... tạm gác chuyện tình cảm qua một bên, vô vấn đề chính nè, hôm nay hẹn gặp mày là để đưa ít tư liệu cho tiết ngày mai thôi, thầy bảo tao nhắn lại với mày là ngày mai nhớ qua thăm ban kinh tế, có giảng viên được mời đến để hướng nghiệp đó, mày lại nằm trong ban kế toán nên chắc chắn rất có ích, nghe phong phanh hình như giảng viên là anh giám đốc nào đó đẹp trai lắm"

Hứa Triển chống tay lên cằm, nuốt hết ngụm cà phê còn dư vị đắng trong miệng: "Cảm ơn, tao nhớ rồi"

Lý Phi phồng má, lắc đầu nguầy ngậy: "Mày đúng là thằng ăn hên, được thầy cưng, nhớ giúp chị em phụ nữ tụi này nữa đó biết chưa"

Hứa Triển thở hắt một hơi không ngừng nổi việc nhe răng cười với mấy bà thím đáng yêu này: "Biết rồi, biết rồi, bữa nay tao bao mấy đồng chí cứ tiếp tục nói chuyện cho xôm đi nhé, tao có việc, đi trước"

Hứa Triển nhanh chóng thanh toán tiền cho mấy cô đồng học, khiến họ thích mắt hướng cậu cười cả nữa ngày. Cậu nhanh chóng rời quán cà phê đi bắt xe buýt về nhà, chuyến này là chuyến cuối của buổi chiều rồi nên phải tăng tốc mà chạy, không thì sẽ phải đợi đến khuya mới có chuyến tiếp theo. Trái tim cậu như được bù đắp no đủ cả nên về nhà ăn rất ngon, ngủ cũng rất khỏe, tinh thần cực kỳ sảng khoái - Cậu cũng đặt gạch cho dự định tiếp theo luôn, chính là bắt đầu tình yêu mới thôi.




Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Ảo Cảnh Mạn Sắc - Chương 4

                             Chương 4: Thắc mắc đa sự

Đinh Dương nhìn 17 tấm hình được đặt ở trên bàn, chúng đã được Diệc Phàm trải thành 2 hàng .
Diệc Phàm khi đã xếp xong thì lấy ra 3 tấm hình đưa đến tay cậu
"Ba người này cậu thấy quen chứ ?"
Đinh Dương nhìn tấm hình thoáng nhăn mặt không biết Diệc Phàm đang cố nói về thứ gì, cậu gật đầu.
"Ừm đã gặp qua, đây là .... Hạ An, Dương Hán Tự và cả Triệu Quân"
"Tốt trí nhớ không có vấn đề"
Diệc Phàm khẽ gượng cười, chỉ vào từng tấm hình Đinh Dương đang cầm trên tay nói
"Ba người này, họ là thành viên của đội hình chính, trực thuộc tiểu đội 23, và cũng là... những người duy nhất còn sống"
Không khí đã thập phần ảm đạm, nay lại càng ảm đạm hơn, khi không ai có thể phát biểu cảm nghĩ của mình trước lời nói của Diệc Phàm. Hơn nữa đập vào tâm thức họ chính là hai chữ 'còn sống' nặng nề phát ra từ cửa miệng vị tiểu đội trưởng, bốn phía đều tĩnh lặng lạ thường.
Richard ngẩng đầu nhìn con người đang cố gắng gượng cười trước mặt đầy thương cảm, cậu ta như sắp bật ra nước mắt rồi, cơ mà thật kiên cường.
Diệc Phàm lấy tay xoa trán nói "Thật tốt là vẫn còn người sống, chết hết thì tôi biết phải đối mặt làm sao, cái chuyện quái quỷ nửa thực, nửa hư này " nói đoạn thì lấy ra một tờ hồ sơ mỏng có in hình lá cờ của Hoa Kỳ thảy nhẹ lên bàn
"Chắc hai người cũng biết vị đô đốc này ,James Cornet ?"
Richard cầm lấy tờ hồ sơ, ánh mắt đầy nghi hoặc lại đặt lên người Diệc Phàm quan sát từng cử chỉ của cậu ta, rồi mới gật đầu nói
"Ừ biết, ông ta là người lập ra buổi tập trận Cambri giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, ông già này có thế lực rất lớn trong quân đội Mỹ, chẳng lẽ chuyện này là do ông ta sắp đặt ?"
Diệc Phàm giọng bất giác trầm hẳn đi, nhưng vẫn thoáng chút dáng vẻ cảm khái, kính trọng
"Ha, không phải, 2 năm trước, tiểu đội của chúng tôi còn rất đông đủ, mỗi cá nhân đều là một nhân tài. Chúng tôi chưa từng có nhiệm vụ nào thất bại" Một tia luyến tiếc hằn lên trên đôi mắt của anh, giọng nói không còn băng lãnh nữa mà thay vào đó hiện lên một vẻ thống khổ, cực đoan
"Trong năm đó, chúng tôi nắm được tin tức của bọn buôn vũ khí lậu từ Trung Quốc sang Hoa Kỳ, vì giai đoạn giữa 2 nước có tranh chấp, mối giao hảo không tốt nên chúng tôi phải thực hiện nhiệm vụ này nhanh chóng và kín đáo nhất có thể. Đô đốc James đã giúp chúng tôi một đường vượt biên an toàn. Kế hoạch đã định sẵn, chúng tôi định sẽ tập kích bọn chúng ở tỏa cảng Hoa Kỳ"
Richard reo lên: "A cái này tôi có nghe qua, chính là nhiệm vụ ở tỏa cảng Labour đúng không, vụ này rất lớn à nha, theo tôi biết chính là cái phao cứu sinh cho mối giao hảo của Trung Quốc với Hoa Kỳ"
Diệc Phàm: "Anh cũng có thể nghĩ là như vậy, kỳ thực nhiệm vụ này mang lại không ít phiền phức cho tiểu đội chúng tôi, lại cướp mất 13 sinh mạng."
Richard: "Phàm, theo cậu thì nhiệm vụ này chính là thất bại lớn nhất ?"
"Đúng, nhiệm vụ đó căn bản là chưa hoàn thành nhưng lại bị chính quyền giấu diếm suốt 2 năm". Diệc Phàm nói rất tự nhiên với Richard "Chuyện hôm đó tôi vẫn còn nhớ rất kỹ nha"
Đinh Dương nhanh miệng chen ngang: "Tiểu đội trưởng, cậu kể chi tiết hơn được không"
"Ân, hôm tiểu đội chúng tôi lên đường thì tổng thống đột nhiên bị ám sát khiến mọi sự trở nên rối ren. tôi căn bản cũng không có trực tiếp tham gia nhiệm vụ với bọn họ, chỉ có thể chỉ huy qua bộ đàm và vệ tinh Hán Tự phải ở lại giúp tôi thu xếp chuyện hỗn loạn nội bộ, Tĩnh Hạ An là con thứ của tổng thống đặc biệt càng không thể đi..... chúng tôi giữa chừng thì đột nhiên mất liên lạc" giọng của Diệc Phàm mỗi lúc một nhỏ đi, cậu cúi đầu cười khẩy "Thật đáng xấu hổ vì tôi là kẻ may mắn sống sót nhỉ, nếu lúc đó tôi cùng đi thì bây giờ đã biết được nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ rồi, còn có thể cứu bọn họ được một mạng cũng tốt"
Richard mặt cười cười, vỗ mạnh vào vai Diệc Phàm mấy cái trấn tĩnh anh "Tiểu đội trưởng a~, anh ko đi cũng là việc tốt, ít nhất bọn họ còn có người vì cái chết của bọn họ mà nhớ, mà đau lòng, anh đi bất đắc dĩ cũng một đường chết theo thì ai nhớ đến bọn họ đây"
"Cái tên thối miệng này"
Một câu của Richard đã khiến Diệc Phàm trong phút rối lòng, trừng mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Từng lời, từng cử chỉ của anh ta cậu thực không hiểu tại sao lại luôn khiến cậu khó tiêu hóa đến thế, nhưng tâm lại thanh thản hơn nhiều ,tiểu Phàm nhéo tay Richard phán
"Đa sự !"
Đinh Dương không quan trọng hóa vấn đề tình cảm như Richard đã là quân nhân thì phải toàn tâm toàn ý gạt bỏ cái suy nghĩ đặt người khác trong lòng cậu nôn nóng vội hỏi tiếp
"Cậu nói vậy có nghĩa là cậu không biết bọn họ tại sao lại chết ?"
Diệc Phàm mạnh mẽ gật đầu
"Đúng vậy, sau khi giải quyết chuyện của tổng thống, tôi liền tức tốc gọi Đô Đốc James đến đón, đồng đội của tôi giao chiến ở góc khuất của tỏa cảng Labour. Tôi đến nơi thì trận chiến đã kết thúc rồi, nhưng thứ tôi tìm thấy không phải là những thân hình vạm vỡ, đầy thịt cùng với gương mặt tươi cười dọa người của những người anh em như mong đợi. Tôi cùng ngài James giây phút chứng kiến cảnh tượng thê lương đó đều lần lượt nôn khan, mùi máu tanh nồng cơ hồ chụp vào mũi khiến tôi cay đến nỗi tôi quên luôn cả việc hít thở"
Diệc Phàm 2 tay ôm lấy một thân run rẩy
"tôi cứ ngỡ là bọn họ thất bại nên bị giết thảm, nào ngờ cả hai phe đều chết sạch. Kỳ thực là một quân nhân nhìn thấy cảnh này đã quen mắt rồi, nhưng tôi cư nhiên không kiềm chế được cảm xúc nhất thời, tử trạng của họ và những tên buôn lậu kia... rất kinh tởm, ko còn từ nào có thể diễn tả tốt hơn ngoài kinh tởm cả, dù bọn họ là đồng đội của tôi, chuyện này thật sự quá mức cổ quái đi"
Đinh Dương nhìn con người trước mắt mà lòng thắt lại, một phần cậu còn muốn hỏi thêm nữa, một phần lại muốn kết thúc chuyện này, không kinh động đến người kia chỉ trong một lần mà đã mất đi quá nhiều đồng đội như thế nhất định anh ta đã trải qua quãng thời rất thống khổ rồi - Nhưng mà vẫn chưa được !
"Vậy còn thành viên họ Triệu kia, tôi vẫn chưa thấy anh nhắc đến ?" Giữ vững quyết tâm, Đinh Dương vẫn còn mơ hồ nên muốn lấy thêm tin tức
Diệc Phàm ngán ngẩm nhìn trần nhà, thở dài "Tên đó ? Tâm thần không ổn định"
Đinh Dương tròn xoe mắt nhìn Diệc Phàm , cậu hít một hơi thật sâu hỏi "Anh có thể nói lại chứ?"
"Ngoài Triệu Quân còn một vài người trong đội đi thực hiện nhiệm vụ sống sót, bị trọng thương nằm bất tỉnh giữa bãi xác tươi đó, là do tôi phát hiện ra. Đem họ về chữa trị nhưng đáng tiếc là không ai qua khỏi cứ lần lượt chết đi trong đau đớn một số ít thì điên loạn hoặc trở thành người thực vật sống mà như đã chết, Triệu Quân xem vậy là vẫn còn đôi chút bình thường đấy"
Đinh Dương nghẹn họng, mắt chữ A mồm chữ O cậu như cứng đờ cả người. Thành viên cậu xem là tốt nhất, có tố chất nhất đội lại là tên tưng tửng nhất đội - chuyện này thực quá là đả kích tâm hồn thơ dại của cậu đi. Diệc Phàm nhìn biểu tình của cậu đến nỗi không dám kể tiếp. đến khi bình tĩnh lại cậu mới ậm ừ bảo Diệc Phàm cứ tiếp tục.
Diệc Phàm có phần tức giận mắt híp lại thành một đường "Triệu Quân là nhân chứng sống cuối cùng, vốn từ một lính đặc chủng xuất sắc lại biến thành kẻ ngốc, suốt ngày cứ ngây ngốc nhìn cửa sổ, hỏi gì hắn cũng không nói cứ như bị mất trí vậy. khiến chúng tôi không điều tra được gì thêm, mọi chuyện đành khép lại mà không có kết quả chính đáng, cho nên nếu cậu muốn biết thêm tin tức vào lúc này tôi e rằng không giúp được"
Đinh Dương: "Ân nếu chiếu theo những điều anh nói thì mục đích anh mời tôi đến đây chẳng phải là huấn luyện lại một nhóm quân chủng mới để che mắt bộ an ninh quốc gia sao ?"
Diệc Phàm: "Một phần là vậy, còn do lời khuyên rất hữu ích của Đô Đốc James nữa, ông ấy rất coi trọng cậu nên tôi nghĩ cậu có thể đảm nhận được việc này"
Đinh Dương: "Tôi có thời gian là bao lâu ?"
Diệc Phàm: "5 tháng"
"Cấp tốc đến vậy sao ?"
"Đúng"
"Ha ha đội trưởng Phàm cậu coi trọng tôi quá rồi đó"
"Là thiếu tá khiêm tốn quá thôi"
Richard đứng cạnh nghe mèo khen mèo dài đuôi đến phát chán, khàn giọng "E hèm" một cái
Diệc Phàm thoáng giật mình nhe răng cười: "Chuyện tôi đã nói hết, tôi mong 2 cậu có thể giúp họ hoàn thành khóa huấn luyện này nhanh chóng. Xin nhớ kỹ, thời gian tối đa là 5 tháng, đừng làm tôi thất vọng".
Diệc Phàm không đợi Đinh Dương kịp suy nghĩ, đứng bật dậy, cúi đầu chào rồi nhanh chân chuồn khỏi phòng trước ánh mắt của hai người.
Vị tiểu đội trưởng xoa cái cổ đã sớm mỏi nhừ, cơ buồn ngủ ập đến song tâm trạng rối rắm cứ cuồn cuộn trong đầu mà dâng lên, cậu sải bước trong khu hành lang vắng. chỉ giây lát sau liền nghe tiếng cãi vả phía sau, sau đó là một cú gián tiếp đánh bật tâm trạng u sầu ra khỏi tâm thức.
"Uy, tiểu đội trưởng đợi đã, tôi có việc cần"
Diệc Phàm ôm đầu ong ong lên vài tiếng quay lại nhìn liền thấy bóng dáng của Đinh Dương phóng tới như bay trước mắt - Chẳng lẽ mới đó mà đã từ chối rồi.
"Hả". Diệc Phàm khó xử nhìn trân trân Đinh Dương.
"À đội trưởng xin lỗi nhé tôi có chút việc phải làm phiền anh rồi.... Tôi a, từ lúc đến đây chưa có đặt khách sạn, nên tôi không biết phải đi đâu ngủ cả". đinh Dương phụng phịu cười hì hì "Tiểu đội trưởng, phiền anh cho tôi ngủ nhờ một đêm đi".
Diệc Phàm cảm nhận được cả một trận gió lạnh tràn qua người, hướng Richard khó hiểu: "Hai người đang thay phiên nhau tranh giành tôi đấy à ?, sao cậu không ngủ cùng anh ta ?"
Đinh Dương như chỉ trực chờ câu hỏi này lập tức phóng hai bước ra sau lưng tiểu Phàm lấy cậu làm lá chắn, lên tiếng: "Ngủ cùng tên đó tôi lo không giữ được trinh tiết, sẽ không ngủ được cả đêm mất, anh nghĩ xem tôi không ngủ thì lấy đâu ra sức mà giúp anh huấn luyện cái tiểu đội trời đánh đó đây, đó chính là cái tôi lo"
Richard tức giận rống to: "Trên khốn ai thèm trai tơ nhà cậu hả"
Diệc Phàm: "Thực cậu lo như thế sao ... ?"
Đinh Dương ra sức gật đầu, miệng vẫn khép mở hướng Richard mắng vài câu tiếng anh.
Diệc Phàm lên tiếng cắt ngang hai cái loa phát thanh đang hành sự không kiêng nể "Đi, tôi giúp cậu tìm phòng". kéo Đinh Dương đi mất, bỏ lại phía sau tên Richard mặt đỏ, mày cau, trán xổ một tầng mồ hôi nóng rực, đứng vô thanh la hét.

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2015

Khế ước phu nhân

Thể loại: Hiện đại, sinh hoạt, nhất công nhất thụ, sủng công
Nhân vật chính: Ngư Ngạo Thiên x Hứa Triển
Nội dung: Chuyện tình đáng yêu, ngọt đến hại người sâu răng của đôi trai trẻ Ngư Ngạo Thiên và Hứa Triển
Tiến độ: Vừa ra mắt vào Giáng sinh

Mục Lục  

                                                            chap 1| chap 2| chap 3|